Bám víu vào lòng hận thù với Trump, phe đối lập của Mỹ đang phải trả giá cho sự vô phép của họ
Một năm kết thúc ở Washington giữa tình cảnh mông lung, khi đảng Dân chủ tiếp tục một chủ đề đơn điệu mà họ đã theo đuổi trong 5 năm qua – căm ghét Trump. Và họ hiện đang phục vụ luận điệu nhàm chán này từ một nhận định sai lầm được xác định trước về quan điểm của cựu Tổng thống Trump, liên quan đến vụ xâm phạm và phá hoại tại Điện Capitol của Hoa Kỳ vào ngày 6/1.
Điều đó thật đáng ghê tởm và phỉ báng, khi họ khăng khăng kéo dài một thuyết âm mưu giữa ông Trump và chính phủ Nga nhằm gây tác động đến kết quả cuộc bầu cử tổng thống Mỹ năm 2016. Việc liên tục mô tả ông Trump như một mối đe dọa đối với nền dân chủ của Mỹ cần đi đến bước cuối cùng của nó. Ngay cả những người ngưỡng mộ nhiệt thành hơn của cựu tổng thống cũng thường kinh hãi trước những thiếu sót trong phong cách của ông, nhưng không có bất kỳ bằng chứng nào được đưa ra cho thấy hành vi của ông đã từng có dấu hiệu bất hợp pháp.
Vấn đề thực sự là, các đối thủ của ông luôn muốn loại bỏ Tổng thống Trump đến mức tuyệt vọng, vì ông đã thực hiện cuộc tấn công mạnh mẽ nhằm vào cơ sở chính trị và sự tự mãn lưỡng đảng ở Washington. Ham muốn này mạnh mẽ đến nỗi, họ đã tự mình phạm phải một chuỗi các hành động vô phép đến đáng tiếc.
Và thay vì tận hưởng những lợi thế của phe đối lập, giờ đây họ phải cố gắng biện minh cho hành vi sai trái của mình, trong việc nâng tầm những gì đã rõ ràng là một trong những chính quyền kém năng lực nguy hiểm nhất trong lịch sử Hoa Kỳ, có thể sánh ngang với chính quyền Franklin Pierce và James Buchanan đã trực tiếp dẫn đến Nội chiến Mỹ.
Điều đã thực sự gây chấn động đời sống công chúng Mỹ gần như từ nền tảng của nó là chuỗi 5 sự kiện: trong khi chỉ có một số ít người khác hiểu ra, ông Donald Trump đã thừa nhận mức độ bất bình trong tầng lớp lao động và trung lưu Mỹ da trắng truyền thống, và ông đã làm rúng động trung tâm cấp tiến của dư luận Mỹ. Những người thuộc tầng lớp này cảm thấy bị phân biệt đối xử, khi chính trị và xạ hội Mỹ dường như đang ngả nghiêng ủng hộ cho những tầng lớp lớn được hưởng đặc quyền, như tầng lớp tiểu tư sản (yuppies), những người ủng hộ Clinton, Obama và những nhà giàu mới nổi (parvenus).
Ông Trump đang tấn công các thành viên Cộng hòa theo tư tưởng cấp tiến của phe Bush-McCain-Romney – thuộc đảng Cộng hòa thời hậu Reagan – một cách gay gắt, như cách ông đối xử với các thành viên phe Dân chủ như Clinton và Obama. Sự thống nhất sít sao giữa đảng Dân chủ và đảng Cộng hòa truyền thống, đối lập với ông Trump và những người ủng hộ ông, không chỉ đảm bảo sự chia rẽ sâu sắc trong nước Mỹ, mà còn khiến tầng lớp chính trị lưỡng đảng tự mãn cho đến nay tấn công ông Trump.
Điều này diễn ra kịch liệt đến mức, gần như chắc chắn sẽ vượt qua các rào cản pháp lý không thể chấp nhận được. Tổng thống Trump đã thay đổi đảng 7 lần trong 13 năm, thăm dò ý kiến một cách siêng năng và quan sát hàng ngũ những người dễ hưởng ứng với lời kêu gọi dân túy của ông gia tăng đều đặn. Cuối cùng khi ông ra tay, hậu quả chắc chắn là sự chia rẽ mạnh mẽ.
Chiến thắng của ông ấy quá bất ngờ và các phương pháp chính trị của ông ấy mang tính đối đầu không khoan nhượng, khiến các đối thủ trong kinh ngạc của ông ấy tin rằng, Trump là một nhân vật vô pháp có khả năng ở hầu hết mọi mức độ của các chiêu trò tiểu xảo và rằng, ông ấy chỉ có thể giành được chiến thắng trong bầu cử bằng cách thông đồng với chính phủ Nga, để gây nhiễu các khu vực bầu cử quan trọng của Mỹ bằng hoạt động internet của đảng phái. Vấn đề nằm ở chỗ, niềm tin này có thể là thật hoặc chỉ là sự giả vờ theo chiến thuật.
Mà cáo buộc này hoàn toàn là điều bịa đặt, mặc dù nó đã được hợp thức hóa bằng những ý kiến xác thực của các cựu giám đốc Cơ quan Tình báo Trung ương và Quốc gia của Hoa Kỳ, cũng như sự điều động ác ý của giám đốc FBI và một số đồng nghiệp cấp cao của ông ta.
Ngay sau khi một mũi thương bạc được đâm xuyên qua trung tâm của sự giả dối to lớn này, các lực lượng chống ông Trump đã chui ra khỏi đám cháy và tuyên truyền về cuộc điện đàm, trong đó Tổng thống Trump yêu cầu Tổng thống Ukraine tìm hiểu thực hư về sự can dự tài chính của gia tộc Biden tại quốc gia đó. Họ cáo buộc, đây là một nỗ lực vi hiến nhằm thu hút sự can thiệp của nước ngoài vào cuộc bầu cử tổng thống Hoa Kỳ. Song, đây gần như chính xác là những gì họ đã thất bại khi không chứng minh được trong công cuộc bôi nhọ vĩ đại, vốn dẫn đến việc 95% các phương tiện truyền thông chính trị ở Mỹ ủng hộ thuyết âm mưu về sự thông đồng vô nghĩa giữa Tổng thống Trump và Nga.
Tiếp theo là chuỗi 4 hành động gây áp lực gần như chưa từng có đối với khả năng hoạt động hiệu quả của hệ thống liên bang Mỹ: khuấy động quyết tâm cao độ để đẩy lùi cuộc tấn công của ông Trump, và tái lập quyền kiểm soát của họ đối với chính phủ liên bang Hoa Kỳ, với cơ sở chính trị lưỡng đảng đã hợp tác, có lẽ ít nhiều không chính thức, trong một loạt các bước được thiết kế để bài trừ ông Trump và Chủ nghĩa Trump.
Đảng Dân chủ và các đồng minh truyền thông của họ ngay lập tức nắm bắt được tiềm năng chính trị của virus Corona Vũ Hán. Đã có khoảng một tuần với sự đoàn kết xuyên đảng tại Mỹ ở thời điểm đầu đại dịch, khi gần như tất cả mọi người đều “ở trong này cùng nhau”. Sau đó, ông Trump bị cáo buộc không thương tiếc là “phản khoa học” và vô cảm trước những đau khổ của các nạn nhân.
Đầu tiên, đảng Dân chủ đã đưa ra một biện pháp với tuyên bố là giúp cử tri dễ dàng thực hiện quyền bầu cử Hiến định của họ mà ít phải lo ngại nhất có thể về việc tiếp xúc với virus gây bệnh COVID trong khi bầu cử, tập trung vào 6 tiểu bang xoay chiều: Arizona, Georgia, Michigan, Nevada, Pennsylvania, và Wisconsin. Phe cấp tiến của Mỹ đã cho ban hành biện pháp kéo dài thời gian bỏ phiếu và việc chấp nhận thu thập lá phiếu qua bưu điện, trong đó lá phiếu sẽ được gửi đến tất cả mọi người trong danh sách cử tri, bất kể vấn đề danh sách có khả năng lỗi thời, và lá phiếu có thể được bỏ với độ chính xác không thể kiểm chứng bởi bất kỳ ai, khi các cử tri giấu mặt có thể ký lên những tấm phiếu này.
Trong hầu hết các trường hợp, việc thay đổi các phương pháp bỏ phiếu và kiểm phiếu ở các tiểu bang không thể được thực hiện bởi các cơ quan lập pháp của tiểu bang, theo như yêu cầu của Hiến pháp Mỹ. Những thay đổi này sẽ được quyết định dựa trên thẩm quyền của các thống đốc đảng Dân chủ, được thông qua trong các cuộc dàn xếp các vụ kiện giữa các bên trong các tiểu bang, hoặc liệu nó có được thông qua bằng một phương pháp đáng nghi vấn hay không? Song, chúng đã được các tòa án tiểu bang ủng hộ. Nhìn chung, các tòa án này vốn đáng tin cậy về mặt đảng phái, để duy trì các sáng kiến của phe đã chỉ định đa số thẩm phán tại đây.
Thứ hai, các quy tắc mới đã được đưa ra: trong một số trường hợp, các quan sát viên bị trục xuất; trong những trường hợp khác, các lá phiếu thu về cứ thế được đem ra trộn lẫn với các lá phiếu thông thường, và người ta không thể đánh giá xem liệu có bất kỳ một lá phiếu nào là thật. Và tất cả các biện pháp cần thiết để đảo ngược ít hơn 50.000 phiếu bầu cần thiết để giành chiến thắng trong cuộc bầu cử đã được thực hiện để đảm bảo rằng, ứng cử viên của đảng Dân chủ là ông Joe Biden phải giành được ít nhất Pennsylvania và 2 trong số các tiểu bang khác, để đảm bảo chiến thắng trong cuộc bầu cử của mình. (Thực tế, ông Biden đã thắng tất cả 6 tiểu bang, ngoại trừ Michigan, với tổng số chênh lệch ít hơn 153.000 phiếu trong số khoảng 20 triệu phiếu bầu ở các tiểu bang đó. Sự đảo ngược 46.000 phiếu giữa Arizona, Georgia và Pennsylvania trong tổng số 15,3 triệu phiếu bầu ở các bang đó – ít hơn 1/3 của 1% – đáng lý phải thuộc về ông Trump).
Kết quả mong muốn đã đạt được, bước thứ ba là ngành tư pháp chung của chính phủ Hoa Kỳ chỉ đơn giản là từ bỏ trách nhiệm phân xử tính hợp pháp của các biện pháp này. Như thường lệ, ông Donald Trump đã không thể tự cứu mình bằng chính kiểu hay cường điệu của ông. Như bản thân ông đã tuyên bố, ông không giành được lượng phiếu phổ thông từ cử tri thông thường. Ông cũng đã dự đoán được nguy cơ của việc tiếp nhận phiếu bầu qua bưu điện, khi không có đủ lực lượng trên mặt đất để bảo vệ các phiếu bầu của đảng Cộng hòa và không có đội ngũ pháp lý chính đáng để công kích ngược lại vào các biện pháp của đàng Dân chủ. Chúng gây ra những thay đổi mạnh mẽ trong hệ thống bỏ phiếu và kiểm phiếu đã được áp dụng trong cuộc bầu cử năm 2020.
Không có lập luận nào trong Hiến pháp Mỹ được đánh giá dựa trên giá trị của nó; tất cả đều bị từ chối trên cơ sở quy trình. Tối cao Pháp viện của Hoa Kỳ đã loại bỏ một đơn kiện từ Texas vốn được 18 tiểu bang khác ủng hộ để chống lại các tiểu bang xoay chiều (nêu tên trong đơn kiện), vì những thay đổi vi hiến đối với các quy tắc bỏ phiếu và kiểm phiếu và không tuân thủ yêu cầu của Hiến pháp Mỹ về các cuộc bầu cử công bằng. Pháp viện này tuyên bố, đơn kiện của Texas không có đủ cơ sở pháp lý để xét xử.
Đó là một sự thoái vị đáng xấu hổ. Và sau đó, nó được kết hợp bởi sự khẳng định gần như hoàn toàn của phương tiện truyền thông rằng, đội ngũ của ông Trump không có căn cứ để phản đối kết quả của cuộc bầu cử năm 2020. Điều này cũng đáng xấu hổ. Với hơn 40 triệu lá phiếu được tiếp nhận và một cuộc bầu cử với kết quả sát sao như vậy, không ai biết ai đã thắng. Các lực lượng chống ông Trump đã có được chiến thắng của họ, nhưng đa số người dân Mỹ nghi ngờ tính hợp pháp của kết quả cuộc bầu cử, và đa số có quan điểm thấp đối với tất cả các nhánh của chính phủ và giới truyền thông với chính quyền hiện thời.
Cách duy nhất để đảng Dân chủ thoát khỏi vị trí nguy hiểm này, là bầu ra một chính quyền thành công thật sự. Như cả thế giới có thể thấy sự thất bại của chính quyền (Biden) này trong hầu hết mọi lĩnh vực, cách duy nhất còn lại để giải quyết tình trạng chia rẽ hiện nay trong nước Mỹ, là loại bỏ chính quyền hiện thời tại các cuộc bỏ phiếu và thay thế nó bằng các nhà lập pháp và hành pháp, những người sẽ khôi phục tính toàn vẹn của tiến trình bầu cử của Liên bang Hoa Kỳ
Nó sẽ xảy ra, nhưng 3 năm tới đây sẽ rất đau đớn và đáng xấu hổ.
Quan điểm được trình bày trong bài viết này là ý kiến của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times và NTD Việt Nam.
Tác giả Conrad Black là một trong những nhà tài chính nổi bật nhất của Canada trong 40 năm, và là một trong những nhà xuất bản báo chí hàng đầu trên thế giới. Ông ấy là tác giả của bộ tiểu sử có ủy quyền về các nhân vật Franklin D. Roosevelt và Richard Nixon, và gần đây nhất là “Donald J. Trump: A President Like No Other” (tạm dịch: Donald J. Trump: Một tổng thống khác biệt). Cuồn sách đã được tái bản ở dạng cập nhật. Hãy theo dõi các cây viết Conrad Black với Bill Bennett và Victor Davis Hanson trên podcast Scholars and Sense của họ.
Theo Epoch Times tiếng Anh